Xem để thấy đời rất nhiều niềm vui

Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010


Em nói rằng anh không hiểu em!? ai hiểu ai hay không thì khó có thể phán quyết được em ah. ngay cả những lúc mình nghĩ rằng mình đã hiểu kỹ người đó lắm rồi, nhung rồi một lúc nhận ra, mình không hiểu gì về người đó hết. như anh cũng vậy, những tưởng anh đã hiểu em thật nhiều. anh hiểu rõ những mối quan hệ của em trước và ngay trong khi có anh; anh hiểu từng lúc tâm trạng của em; anh biết cả những chuyện gần như em cho rằng không ai biết. như vậy anh nghĩ anh đã hiểu em lắm rồi. và anh rất vui vì biết rằng, những thứ đó chỉ là nhất thời. trong em , có hình bóng anh sâu đậm. vậy là anh vui rồi!
nhưng rồi anh bỗng nhận ra: còn quá nhiều thứ thuộc về em mà anh không hề biết, còn quá nhiều khoảng trống trong tâm hồn em anh chưa cảm nhận được, và gần như anh mù tịt thông tin về em.
anh chới với, anh thực sự hoang mang …. vẫn biết tình yêu của em dành cho anh là thế. nhưng mà, có cái gì đó không thuộc về anh. anh dần cảm thấy ra điều đó, nhưng nó rất mơ hồ, rồi vụt tắt mỗi khi ta ở bên nhau, để nhường cho sự yêu thương nồng nàn. Tình yêu cháy bỏng đã đốt cháy hết những khoảng không kia … yêu thương lấp đầy mọi nẻo!

anh vui lắm! anh vui vì lúc đó trọn vẹn yêu thương em dành cho anh. anh vui mỗi khi thấy em cười. anh vui khi thấy em e ấp nép vào lòng anh. anh hạnh phúc khi nhìn thấy em lim dim vào giấc ngủ sau cơn mưa tình ái của đôi mình.

anh thật sự hạnh phúc! nghe có vẻ mâu thuẫn quá phải không em yêu!? nhưng đó là tất cả tâm tư của anh đó em ah! anh rất buồn khi em không vui, vì anh đã không chu toàn cho em. Đôi khi anh cảm thấy mình bất lực, nhiều lúc đến chán nản, tại sao mình không thể làm được hơn thế nữa? Nhưng rồi anh lại nghĩ: chỉ cần em cảm nhận được tình yêu của anh, chỉ cần em đồng cảm với anh, thì cho dù có khó khăn như thế nào đi nữa, 2 đứa mình cũng sẽ hạnh phúc mà bước tiếp đoạn đường đời. nhưng có lẽ chẳng người phụ nữ nào muốn chia sẽ người mình yêu với người khác, ngay cả với bạn bè của người mình yêu. Vì vậy mà luôn có cảm giác không thoả mái, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hình như mình thua thiệt hơn kẻ khác!? hoặc có lẽ mình không được đối xử thật tình, không có được sự yêu thương như người khác có?? có lẽ mình đang phải chịu sự bất công? nhưng em ah! nếu mình chỉ nhìn cuộc đời theo một hướng, thì chẳng bao giờ mình cảm thấy an bình hạnh phúc đâu em!
khi mình nhìn cuộc đời theo một hướng thì cũng giống câu chuyện về một chuyến xem đời. người ta nói trên một chuyến xem đời, có 3 hạng người khác nhau:

hạng người thứ nhất:
họ ngồi ở đằng sau xe, mắt họ luôn hướng về phía sau.họ nhìn thấy những hàng cây, những ngôi nhà
cứ chạy lùi chạy lùi, rồi dần dần rời xa. họ cảm thấy tiếc nuối những ngôi làng, những rặng cây mà họ đi qua và nhìn thấy. họ cứ muốn núi kéo lấy vì đó là kỉ niệm trong đời họ. họ yêu quí nó, họ luôn muốn giữ nó bên mình. Nhưng nó cứ thế trôi dần về phía sau cho đến khi không còn thấy nữa… đôi lúc họ hoảng hốt: ôi những kỉ niệm cứ lần lượt trôi đi! cái trước đó chưa nắm bắt được , thì cái mới nhìn thấy cũng đã rục rịch bắt đầu rời xa. họ cảm thấy chán nản u sầu, đôi lúc cảm giác bất lực với thời gian. họ cứ lưu luyến mãi những thứ đã qua. trong khi họ đang ngồi trên chuyến xe đời để tiến về phía trước tìm kiếm một chnân trời hạnh phúc. họ quên mất cái mục đích của chuyến xe đời mà họ đang đi. họ mặc kệ những gì ở phía trước, chỉ lo làm cách nào đó níu kéo những thứ đã trôi qua.

lại có một hạng người thứ 2:
họ ngồi 2 bên chuyến xe, họ không nhìn về phía sau như những người thứ nhất. họ nhìn qua 2 bên cửa sổ, những hàng cây 2 bên đường cứ lao đi vun vút, chẳng kịp nhận ra cái gì cả. họ cứ thế mà bị cuốn hút vào vòng xoáy cuộc đời, không hề biết tương lai phía trước như thế nào. họ cũng chẳng có thời gian đâu mà nhìn ngắm những thứ đã qua. họ quay cuồng như thế suốt cuộc hành trình. Đôi lúc mệt mõi vì những thứ hiện tại cứ trôi đi vùn vụt, họ cũng thi thoảng phóng tầm nhìn ra xa. ồ, nơi đó có những daỹ núi dài ngun ngút, những áng mây trôi bềnh bồng, mọi thứ sao mà đẹp thế!? uh, thì cũng đẹp thật, họ thầm nghĩ: “không biết trên chuyên xem này mình có đến được nơi đó hay không?”. nhưng thôi kệ, họ cũng không lắm quan tâm, vì những hàng cây bên đường, lại cứ trôi quanh vùn vụt trước mắt họ. cứ mặc kệ những gì đã qua, cũng không quan tâm lắm nơi họ sẽ tới, những thứ hiện tại đã chiếm hết tâm trí họ rồi.

trong khi đó, còn một hạng người nữa, hạng người thứ 3:
họ ngồi phía trước xe. có những người may mắn hơn, họ được ngồi ngay bên tài xế. trong lòng họ luôn hân hoan với những gì diễn ra trước mắt. những thứ ngay trước mũi xe họ không quan tâm lắm. họ quan tâm làm gì chứ? phía trước xa xa kia, hình như có gì đó lung linh huyền ảo, họ chưa định hình được, nhưng hình như rất đẹp. họ muốn khám phá nó, muốn nhanh chóng tiếp cận được nó. vừa định hình nhìn kỹ được vẻ đẹp đó , thì kìa … hình như phía xa xa kia có một bãi cát vàng óng ả, những hàng phi lao trãi dài bóng mát, ôi đẹp làm sao! họ muốn đến đó, muốn dừng lại nơi đó để được chơi thỏa thích. nhất định họ thích như vậy! nhưng khi đến nơi, thì ôi giời, nó cũng vậy thôi, cũng như những bãi cát vàng đã từng đi qua. không sao! phía xa kia nơi cuối chân trời, nhiều ánh hào quang đang chờ họ, nơi đó chắc chắn sẽ có nhiều hạnh phúc. chỉ cần nghỉ vậy thôi họ đã cảm thấy đê mê mà quen đi sự mệt mõi của đoạn đường dài. nhưng họ có dè đâu, những chông gai, những ổ gà ngay trước mặt, họ mãi miết nhìn về nơi xa, mà không nhìn thấy những cạm bẫy trước mặt. chuyến xe đời ì ạch dừng lại bởi những ổ gà kia.
nói xui, có khi còn rơi xuống vực.

em còn đó không? Đuối rồi ah? mà không sao, em cứ làm việc của em , khi nào rảnh thì em dừng lại đọc tiếp hen!
cũng giống như 3 hạng người kia, thật ra trong đó có anh và có em. tất cả mọi người đều có những chuyến xe riêng của cuộc đời mình. có điều, làm sao để dung hòa cả 3 hạng ngừơi đó. đó chính là 3 tính cách cơ bản của con người đó em ah. chúng ta mong muốn làm sao hòa hợp được cả 3 tính cách đó
thì tương lai phía xa kia sợ gì mình không tới được. cho dù ổ gà ngay trước mặt, ta cũng dễ dàng nhận ra. ta không quyến luyến nhiều với quá khứ, nhưng cũng không vì nó làm lẽ sống của mình, cũng không mãi miết lo cho hiện tại mà không hề nghĩ đến tương lai và quá khứ. cũng vì thế, ta cũng không thể cứ mãi mơ hảo những thứ không thực ở mãi tận xa xôi kia. muốn đến đó, ta phải vượt qua những ổ gà trước mặt. Như thế ta sẽ đến đựơc bến bờ hạnh phúc thôi em àh!
những gì anh viết ở trên, không phải là của anh đâu
đó là nội dung của một chương trong cuốn "Thử Hòa Điệu Sống" của Vũ Đình Cường. anh đọc cách đây gần 20 năm rồi. hình như đã có lần anh nói em nghe, nhưng không rõ như hôm nay đúng không em. tự nhiên sao anh nhớ rõ vậy không biết nữa, anh kể lại cho em nghe theo văn phong của anh thôi.



he..he.. vậy mà cũng ráng đọc tới dòng này đấy àh! nghe xong rồi hãy quên đi! dù sao cũng cảm ơn bạn đã đọc đến dòng cuối cùng này của một kẻ nói nhảm. hi...hi...

Không có nhận xét nào: