Xem để thấy đời rất nhiều niềm vui

Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010


Em nói rằng anh không hiểu em!? ai hiểu ai hay không thì khó có thể phán quyết được em ah. ngay cả những lúc mình nghĩ rằng mình đã hiểu kỹ người đó lắm rồi, nhung rồi một lúc nhận ra, mình không hiểu gì về người đó hết. như anh cũng vậy, những tưởng anh đã hiểu em thật nhiều. anh hiểu rõ những mối quan hệ của em trước và ngay trong khi có anh; anh hiểu từng lúc tâm trạng của em; anh biết cả những chuyện gần như em cho rằng không ai biết. như vậy anh nghĩ anh đã hiểu em lắm rồi. và anh rất vui vì biết rằng, những thứ đó chỉ là nhất thời. trong em , có hình bóng anh sâu đậm. vậy là anh vui rồi!
nhưng rồi anh bỗng nhận ra: còn quá nhiều thứ thuộc về em mà anh không hề biết, còn quá nhiều khoảng trống trong tâm hồn em anh chưa cảm nhận được, và gần như anh mù tịt thông tin về em.
anh chới với, anh thực sự hoang mang …. vẫn biết tình yêu của em dành cho anh là thế. nhưng mà, có cái gì đó không thuộc về anh. anh dần cảm thấy ra điều đó, nhưng nó rất mơ hồ, rồi vụt tắt mỗi khi ta ở bên nhau, để nhường cho sự yêu thương nồng nàn. Tình yêu cháy bỏng đã đốt cháy hết những khoảng không kia … yêu thương lấp đầy mọi nẻo!

anh vui lắm! anh vui vì lúc đó trọn vẹn yêu thương em dành cho anh. anh vui mỗi khi thấy em cười. anh vui khi thấy em e ấp nép vào lòng anh. anh hạnh phúc khi nhìn thấy em lim dim vào giấc ngủ sau cơn mưa tình ái của đôi mình.

anh thật sự hạnh phúc! nghe có vẻ mâu thuẫn quá phải không em yêu!? nhưng đó là tất cả tâm tư của anh đó em ah! anh rất buồn khi em không vui, vì anh đã không chu toàn cho em. Đôi khi anh cảm thấy mình bất lực, nhiều lúc đến chán nản, tại sao mình không thể làm được hơn thế nữa? Nhưng rồi anh lại nghĩ: chỉ cần em cảm nhận được tình yêu của anh, chỉ cần em đồng cảm với anh, thì cho dù có khó khăn như thế nào đi nữa, 2 đứa mình cũng sẽ hạnh phúc mà bước tiếp đoạn đường đời. nhưng có lẽ chẳng người phụ nữ nào muốn chia sẽ người mình yêu với người khác, ngay cả với bạn bè của người mình yêu. Vì vậy mà luôn có cảm giác không thoả mái, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hình như mình thua thiệt hơn kẻ khác!? hoặc có lẽ mình không được đối xử thật tình, không có được sự yêu thương như người khác có?? có lẽ mình đang phải chịu sự bất công? nhưng em ah! nếu mình chỉ nhìn cuộc đời theo một hướng, thì chẳng bao giờ mình cảm thấy an bình hạnh phúc đâu em!
khi mình nhìn cuộc đời theo một hướng thì cũng giống câu chuyện về một chuyến xem đời. người ta nói trên một chuyến xem đời, có 3 hạng người khác nhau:

hạng người thứ nhất:
họ ngồi ở đằng sau xe, mắt họ luôn hướng về phía sau.họ nhìn thấy những hàng cây, những ngôi nhà
cứ chạy lùi chạy lùi, rồi dần dần rời xa. họ cảm thấy tiếc nuối những ngôi làng, những rặng cây mà họ đi qua và nhìn thấy. họ cứ muốn núi kéo lấy vì đó là kỉ niệm trong đời họ. họ yêu quí nó, họ luôn muốn giữ nó bên mình. Nhưng nó cứ thế trôi dần về phía sau cho đến khi không còn thấy nữa… đôi lúc họ hoảng hốt: ôi những kỉ niệm cứ lần lượt trôi đi! cái trước đó chưa nắm bắt được , thì cái mới nhìn thấy cũng đã rục rịch bắt đầu rời xa. họ cảm thấy chán nản u sầu, đôi lúc cảm giác bất lực với thời gian. họ cứ lưu luyến mãi những thứ đã qua. trong khi họ đang ngồi trên chuyến xe đời để tiến về phía trước tìm kiếm một chnân trời hạnh phúc. họ quên mất cái mục đích của chuyến xe đời mà họ đang đi. họ mặc kệ những gì ở phía trước, chỉ lo làm cách nào đó níu kéo những thứ đã trôi qua.

lại có một hạng người thứ 2:
họ ngồi 2 bên chuyến xe, họ không nhìn về phía sau như những người thứ nhất. họ nhìn qua 2 bên cửa sổ, những hàng cây 2 bên đường cứ lao đi vun vút, chẳng kịp nhận ra cái gì cả. họ cứ thế mà bị cuốn hút vào vòng xoáy cuộc đời, không hề biết tương lai phía trước như thế nào. họ cũng chẳng có thời gian đâu mà nhìn ngắm những thứ đã qua. họ quay cuồng như thế suốt cuộc hành trình. Đôi lúc mệt mõi vì những thứ hiện tại cứ trôi đi vùn vụt, họ cũng thi thoảng phóng tầm nhìn ra xa. ồ, nơi đó có những daỹ núi dài ngun ngút, những áng mây trôi bềnh bồng, mọi thứ sao mà đẹp thế!? uh, thì cũng đẹp thật, họ thầm nghĩ: “không biết trên chuyên xem này mình có đến được nơi đó hay không?”. nhưng thôi kệ, họ cũng không lắm quan tâm, vì những hàng cây bên đường, lại cứ trôi quanh vùn vụt trước mắt họ. cứ mặc kệ những gì đã qua, cũng không quan tâm lắm nơi họ sẽ tới, những thứ hiện tại đã chiếm hết tâm trí họ rồi.

trong khi đó, còn một hạng người nữa, hạng người thứ 3:
họ ngồi phía trước xe. có những người may mắn hơn, họ được ngồi ngay bên tài xế. trong lòng họ luôn hân hoan với những gì diễn ra trước mắt. những thứ ngay trước mũi xe họ không quan tâm lắm. họ quan tâm làm gì chứ? phía trước xa xa kia, hình như có gì đó lung linh huyền ảo, họ chưa định hình được, nhưng hình như rất đẹp. họ muốn khám phá nó, muốn nhanh chóng tiếp cận được nó. vừa định hình nhìn kỹ được vẻ đẹp đó , thì kìa … hình như phía xa xa kia có một bãi cát vàng óng ả, những hàng phi lao trãi dài bóng mát, ôi đẹp làm sao! họ muốn đến đó, muốn dừng lại nơi đó để được chơi thỏa thích. nhất định họ thích như vậy! nhưng khi đến nơi, thì ôi giời, nó cũng vậy thôi, cũng như những bãi cát vàng đã từng đi qua. không sao! phía xa kia nơi cuối chân trời, nhiều ánh hào quang đang chờ họ, nơi đó chắc chắn sẽ có nhiều hạnh phúc. chỉ cần nghỉ vậy thôi họ đã cảm thấy đê mê mà quen đi sự mệt mõi của đoạn đường dài. nhưng họ có dè đâu, những chông gai, những ổ gà ngay trước mặt, họ mãi miết nhìn về nơi xa, mà không nhìn thấy những cạm bẫy trước mặt. chuyến xe đời ì ạch dừng lại bởi những ổ gà kia.
nói xui, có khi còn rơi xuống vực.

em còn đó không? Đuối rồi ah? mà không sao, em cứ làm việc của em , khi nào rảnh thì em dừng lại đọc tiếp hen!
cũng giống như 3 hạng người kia, thật ra trong đó có anh và có em. tất cả mọi người đều có những chuyến xe riêng của cuộc đời mình. có điều, làm sao để dung hòa cả 3 hạng ngừơi đó. đó chính là 3 tính cách cơ bản của con người đó em ah. chúng ta mong muốn làm sao hòa hợp được cả 3 tính cách đó
thì tương lai phía xa kia sợ gì mình không tới được. cho dù ổ gà ngay trước mặt, ta cũng dễ dàng nhận ra. ta không quyến luyến nhiều với quá khứ, nhưng cũng không vì nó làm lẽ sống của mình, cũng không mãi miết lo cho hiện tại mà không hề nghĩ đến tương lai và quá khứ. cũng vì thế, ta cũng không thể cứ mãi mơ hảo những thứ không thực ở mãi tận xa xôi kia. muốn đến đó, ta phải vượt qua những ổ gà trước mặt. Như thế ta sẽ đến đựơc bến bờ hạnh phúc thôi em àh!
những gì anh viết ở trên, không phải là của anh đâu
đó là nội dung của một chương trong cuốn "Thử Hòa Điệu Sống" của Vũ Đình Cường. anh đọc cách đây gần 20 năm rồi. hình như đã có lần anh nói em nghe, nhưng không rõ như hôm nay đúng không em. tự nhiên sao anh nhớ rõ vậy không biết nữa, anh kể lại cho em nghe theo văn phong của anh thôi.



he..he.. vậy mà cũng ráng đọc tới dòng này đấy àh! nghe xong rồi hãy quên đi! dù sao cũng cảm ơn bạn đã đọc đến dòng cuối cùng này của một kẻ nói nhảm. hi...hi...
Bài này được đăng trên vnexpress, thấy hay nên chia sẻ lại với mọi người.

* Với các bạn trẻ khởi nghiệp và điều hành doanh nghiệp, dự án… của mình
PHÁ SẢN là bước ngoặt khiến chúng ta sợ hãi, thậm chí ám ảnh khi trải nghiệm qua
nó. Hiện tại tôi cảm thấy rất vui khi đã có kinh nghiệm về động danh từ này, một
chút gói gém nào đó xin chia sẻ với các bạn.


Tôi cảm nhận phần đa
bạn trẻ giống như tôi khi khởi nghiệp: Quá tự tin vào chính mình và phương án
của mình. Cạm bẫy này thật ngọt ngào.

Cuốn sổ tay Phá Sản của tôi bắt
đầu từ trang Vay Vốn. Nhỏ lớn được mọi người tin tưởng vào năng lực cũng như yếu
tố con người, nên tôi vay được 150 triệu với phương án vay của một người khác.
Thầm khen mình một chút, tôi tự đặt cho mình cái cạm bẫy đầu tiên khi bắt tay
vào điều phối khối tài chính này.

Ba nguyên tắc bất di bất dịch mà chúng
ta đều biết:

1. Phương Án,

2. Con người,

3. Tài chính

Là ba huyết mạch then chốt cho mọi dự án hình thành và phát triển, tùy
vào thời điểm nào trong dự án cũng như khi mô hình dự án vận hành mà những yếu
tố trên thay đổi lên thành tiên quyết tại thời điểm đó.

Tôi đặt cho mình
bước đi sai đầu tiên khi đặt nhẹ yếu tố thứ hai và một phần yếu tố thứ nhất. Khi
đó, tôi chỉ đơn giản nghĩ: Chỉ thiếu tiền, có tiền là mọi thứ OK cả thôi. Và tôi
tin chắc rằng có rất nhiều nhiều bạn sẽ khẳng định như tôi khi đó. Sau này tôi
cũng có khá nhiều dịp phỏng vấn, cũng như trao đổi với nhiều bạn trẻ đi sau,
cũng như một vài bạn đi trước, thì đa phần khẳng định: Chỉ thiếu tiền mà thôi.
Và tôi cảm nhận phần đa giống như tôi khi khởi nghiệp: Quá tự tin vào chính mình
và phương án của mình. Cạm bẫy này thật ngọt ngào.

Thật là dễ dàng lọt
vào cái hố này khi chúng ta kha khá một chút về cộng trừ nhân chia, một chút
kinh nghiệm và một chút quan hệ khi sử dụng đồng vốn của mình. Đơn giản làm sao
khi tôi cầm viết mà đạo hàm, rồi tích phân một chút…bán sỉ lãi gộp 5-8%, bán lẻ
15-20% với khởi điểm 2-3 nhân viên kinh doanh chạy doanh số tầm 100-150
triệu/sale và sale tăng mỗi tháng một người liên tục trong 12 tháng đầu rồi dịch
vụ rồi xuất khẩu…

Tôi và các bạn trong cái vũng của mình thầm bắt tay
nhau lượng hóa công việc một cách mỹ miều.

Dự án tôi khởi tạo khi đó là
kinh doanh máy tính, sản xuất hàng mỹ nghệ xuất khẩu và thương mại điện tử là
công việc mà tôi có đôi chút kiến thức. Khối vốn cho giai đoạn sập vào cái hố
ngọt ngào đầu tiên khi ấy tầm 400 triệu. Suýt chút nữa thì tôi đã chẳng bao giờ
lên nổi cái hố đó. Chợt nhận ra những sai lầm của tuổi trẻ thường mắc phải là
quá nôn nóng, giỏi cộng trừ nhân chia và tự tin đôi khi một cách thái quá. Một
chút khiêm tốn, cẩn trọng sẽ chẳng ai bảo là chúng ta thiếu nhiệt huyết và tinh
thần của tuổi trẻ cả.

Tôi chợt nhận ra người thầy khó tính của tôi khi
xưa dạy Vật lý chỉ cho tôi điểm 1 và 0. Có khi làm xong gần hết, chút lỗi nhỏ
ông cũng cho tôi 0. Tôi có lúc oán ông, và để rồi một buổi chiều sau Phá Sản tôi
được ông xoa đầu và bảo: Vẽ trên giấy có thể cho mạch điện sai, nhưng bắt tay
vào làm, sai lầm trên giấy có thể phá hủy cả một tòa nhà và thậm chí…

Vâng, có thể ví von rằng khởi nguyên và kết thúc của mọi khủng hoảng đều
xuất phát từ vấn đề tài chính. Chúng ta đều biết rằng, xây dựng thành công một
mô hình thương mại, sản xuất nào cũng cần phải có quá trình, thường là mất một
quá trình không dưới 3 năm. Cuộc Marathon này nếu phân phối sức không hợp lý,
đặc biệt là tài chính chúng ta có thể chẳng bao giờ về đích được. Thường những
dự án trẻ không trù bị cho mình một kế hoạch rút êm thấm khi khủng hoảng, hoặc
thậm chí không có phương án nào cả, chỉ toàn là màu hồng. Điều tai hại này đốt
dần mòn quỹ tài chính khi đưa ra các phương án cấp cứu không trù bị hoặc chuẩn
bị sơ sài.

Có thể bạn cho rằng, tôi chưa bao giờ khủng hoảng. Bạn đủ tự
tin…nhưng tôi cho rằng ai cũng có sai lầm cả, vậy hãy thử nhắm mắt và tưởng
tượng nếu số vốn bạn đầu tư ban đầu hết sạch, khách hàng của bạn không mua hàng
của bạn nữa, nhân viên của bạn bị đối thủ kéo hết về với họ…bạn sẽ xử lý thế
nào.

Và khi bạn đặt dấu chấm than: Phá Sản, bạn sẽ ra sao??? Bạn có công
nhận rằng đi bệnh viện vào khoa cấp cứu chi phí bao giờ cũng cao hơn đi khám
định kì rất nhiều. Bài học cuộc sống quá cơ bản. Nhưng con người ta khi sức khỏe
bề ngoài có vẻ kha khá thì có mấy ai trù bị cho mình những động thái khi phải
vào bệnh viện chứ đừng nói là đi cấp cứu. Hậu quả của nó dĩ nhiên là: Kinh
Khủng.

Ngẫu hứng cũng là một cạm bẫy đáng sợ. Một nhân viên kinh doanh
website và quảng cáo có thể cho bạn cả một bầu trời đầy hoa nào là thương hiệu
và sản phẩm của bạn có thể đi khắp nơi trên thế giới, rằng người tiêu dùng sẽ
chạm vào bạn thông qua các kênh của họ… Một doanh nghiệp trẻ của một người trẻ
thường dễ vung tay chi những khoản chi “nho nhỏ” không dự liệu có khi không
lượng sức mình. Cá nhân tôi từng chi hơn chục triệu cho việc quảng cáo mà bản
thân mình chưa có kiến thức, cũng như dự liệu cho việc này. Tôi hầu như chỉ nhận
được những “lời khen” đến ngọt miệng của bạn bán quảng cáo đó mà thôi. Và những
việc làm mang tính ngẫu hứng tương tự có thể đốt quĩ tiền khởi nghiệp hạn hẹp
của chúng ta đến êm ái mà khi nhận ra có thể là quá trễ. Một mặt bằng “đẹp” cao
hơn một chút, một cuộc “tiếp khách” nới tay… hãy cẩn thận vì đó là những cái hố
cắm đầy hoa thơm.

Trang tiếp theo trong cuốn sổ tay của tôi là Lựa Chọn
Đối Tác. Trước đây, hiện tại và sau này với tôi luôn một quan điểm là NoBoss,
không có khái niệm chủ - tớ. Chúng ta đều là những người làm thuê, khác biệt một
chút của những người bỏ vốn, trí não…những người đầu tư nhiều hơn và chịu rủi ro
nhiều hơn so với những người khác. Chi phí cơ hội cao hay thấp hơn nhau mà thôi,
ôi cũng về một bến cả. Và với quan niệm này, tôi tự tin lựa chọn cho mình những
đối tác để phát triển dự án của mình.

Nhưng, lựa chọn Đúng Đối Tác và
Đúng Thời Điểm để chọn Đối Tác A hay B lại là vấn đề mang tính then chốt, nó
quyết định sự thành bại của dự án.

Tôi đã từng có những Thời Điểm lựa
chọn Sai, tôi hiểu cảm giác này và luôn nghiền ngẫm về nó. Đối Tác được lựa chọn
Sai Điểm khi đó là những người bạn Cấp 3 của tôi. Khi đó chúng tôi quá trẻ, tư
duy có phần nào “vĩ đại”, chưa hình dung được cho mình những phức tạp trong mối
quan hệ này, dẫu trước đó chúng tôi ăn cùng nhau, ở cùng nhau và có biết bao kỷ
niệm chẳng bao giờ phai được. Hệ quả là chúng tôi mất nhau.

Tôi mất 4
người bạn, và mất cả một thời gian khủng hoảng về các mối quan hệ Bạn Bè thời
cắp sách theo cái kiểu - chim sợ cành cong. Hãy thật cẩn trọng và lựa chọn cho
mình những trái tim nhiệt huyết, bền bỉ và có tư duy sâu sắc! Đó là châm ngôn
của tôi hiện tại khi chung bước với Đối Tác. Tri kỉ chỉ có thể là cùng chung Nền
Tảng và Ý Chí.

Tôi vẫn phân tích khi có cơ hội về Bill và Paul (đồng
sáng lập Microsoft) hay Hai Bạn làm nên Google…và đôi khi lãng mạn một chút, tôi
thường đọc lại giai thoại Bá Nha và Tử Kỳ cho chính mình - một đàn và một lỗ
tai. Thật thú vị.

Lẽ dĩ nhiên, còn rất nhiều yếu tố nếu không nói là đầy
rẫy các bài học được viết thành sách. Nhưng với những người trẻ khởi nghiệp, tôi
cho rằng đánh giá và lượng hóa được các cạm bẫy trên là một trong những trải
nghiệm khá tốt, các bạn có thể giả lặp cho mình tư duy trước, để khi chạm phải
hoặc có ngã cũng sẽ đỡ đau hơn. Vì ngã là điều chắc chắn mỗi đứa trẻ trước khi
trở thành Ronaldo đều trải qua cả. Có khác chăng một chút là ở những cầu thủ
chuyên nghiệp, họ thường học cách té trước.

Với những trải nghiệm may
mắn bé nhỏ của mình, hiện tại với dự án sản xuất Bàn Gỗ Mlucky và chuột May Mắn
KunKun, tôi và các đồng nghiệp tự tin hơn, và biết điều phối bao nhiêu là hợp lý
cho marketing, bao nhiêu cho sản xuất, phát sinh, nhân sự và xử lý khủng
hoảng…tôi cũng nhận ra rằng mình chỉ cần thực hiện tốt những công việc cần phải
làm tiên quyết, và rèn luyện cho mình tư duy của một người làm qui hoạch từ
những điều nhỏ nhất, vừa sức. Quan trọng hơn là chúng tôi biết đánh giá tiềm
lực, rủi ro và phối hợp với nhau tốt hơn lên rất nhiều từ những sai lầm trước
đây. Chúng ta không thể nào một lúc xây dựng một mô hình vĩ đại, nhưng hãy thực
hiện những bước đi nhỏ, vững chắc và hướng đến hoàn thiện nó với một tầm nhìn vĩ
đại.

Trong khả năng có thể của mình, tôi sẽ chia sẻ với các bạn nhiều
hơn. Và những sai lầm cũng như khủng hoảng của mình trước đây, tôi chẳng bao giờ
mong các bạn sau tôi lại lặp lại nó như việc sai hoài chính tả cũng như cộng trừ
nhân chia trong trường học, vì cái giá của nó không phải ai cũng chấp nhận và
vượt qua được. Hạn chế được bao nhiêu và kế thừa cho những người bước tiếp là
điều tôi vẫn luôn cố gắng để có thể sẻ chia.

Ước mơ của tôi không phải
là những người giàu nhất, giỏi nhất hay nổi tiếng nhất. Nó đơn giản lắm, là
người hạnh phúc và sẻ chia hạnh phúc ấy cho cộng đồng mà tôi được sinh ra, lớn
lên và phát triển.

Chúc các bạn luôn hạnh phúc và thành đạt.

Đỗ
Bá Huy - KKG - Kẻ húc đầu vào tường